Những vết thương tâm hồn từ rối loạn ấu dâm

0
11

Rối loạn ấu dâm là một vấn đề nghiêm trọng gây vết thương tâm hồn sâu sắc. Người bị ảnh hưởng thường cảm thấy tự ti, lo lắng và không tin tưởng vào người khác. Hơn nữa, họ còn phải vật lộn với cảm giác tự trách bản thân. Để giúp họ bình phục, việc tìm kiếm sự hỗ trợ tâm lý chuyên nghiệp rất quan trọng.

Ấu dâm có lẽ đang là từ khóa được mọi người tìm kiếm nhiều nhất trong những ngày vừa qua, vì mức độ “nóng” của nó, cũng như những đối tượng liên quan. Các cha mẹ có lẽ đang ngày càng lo lắng cho sự an toàn của con trẻ khi xã hội xung quanh đầy rẫy những nguy cơ có thể khiến trẻ gặp nguy hiểm cả về thể chất lẫn tinh thần.

Ấu dâm đang là tình trạng khiến mọi phụ huynh vô cùng lo lắng. Ảnh Internet

Vậy thực chất rối loạn ấu dâm là gì? Những người mắc phải rối loạn này có phải đều có ý đồ xấu với trẻ em? Hay có những thành phần xấu lợi dụng định nghĩa này để bao biện cho những hành vi lệch lạc của mình. Chúng ta hãy cùng theo dõi câu chuyện thật dưới đây, để hiểu suy nghĩ thực sự của một người mắc chứng rối loạn ấu dâm, có thêm một số hiểu biết nhất định về tình trạng này nhé.

1. Rối loạn ấu dâm là gì

Rối loạn ấu dâm là một tình trạng rối loạn tâm thần về tình dục khi một người có cảm hứng tình dục chủ yếu (hay chỉ) với trẻ em dưới tuổi dậy thì. Đối tượng được chẩn đoán từ 16 tuổi trở lên, có thể gặp ở cả nam và nữ nhưng ở nam nhiều hơn.

Dù đây là một dạng sở thích không chủ đích, người bị mắc phải không muốn như vậy nhưng ở nhiều mức độ, có thể dẫn tới hành vi lạm dụng tình dục trẻ em, sờ mó hoặc thậm chí hiếp dâm trẻ em.

Tuy vậy, cũng có những trường hợp luôn có cảm giác tội lỗi, lo lắng về sở thích này dù họ không lựa chọn như vậy. Những người này thường không tự tin và rất lo sợ sẽ làm hại trẻ em, dẫn tới sự rối loạn cả trong cuộc sống, công việc và sinh hoạt xã hội. Cụ thể như câu chuyện dưới đây, chúng ta cùng theo dõi nhé.

Rối loạn ấu dâm là một tình trạng rối loạn tinh thần về tính dục. Ảnh Internet

2. Câu chuyện của Adam

  • Tên nhân vật đã được thay đổi vì lý do nhạy cảm. Dưới đây là câu chuyện mà nhân vật đã chia sẻ với phóng viên.

Adam còn khá trẻ và là người bị rối loạn ấu dâm. Mặc dù bề ngoài trông anh khá bình thường khi thích gặp gỡ bạn bè, chơi game và đi du lịch. Tuy nhiên thực chất Adam là người khá tự ti, anh bị ám ảnh và lo sợ rằng một ngày nào đó anh có thể kết thúc cuộc đời trong tù vì làm hại một đứa trẻ nào đó, mặc dù anh luôn khẳng định rằng mình chưa bao giờ làm gì phạm pháp và sẽ không bao giờ làm hại trẻ em.

Adam phát hiện ra sự khác thường về bản thân năm 13 tuổi khi nghe bạn bè bàn tán về các cô bạn đồng trang lứa nhưng cậu lại không thấy có chút hứng thú nào. Trái lại cậu lại thấy bị thu hút bởi những cậu bé nhỏ tuổi hơn mình. Ở giai đoạn đó, khoảng cách tuổi tác không đáng kể, chỉ có vài tuổi. Nhưng theo Adam:

“Khi tôi lớn hơn, độ tuổi thu hút tôi không thay đổi thậm chí còn giảm đi”

Anh đã dành vài năm tiếp theo để cố gắng hòa nhập với lứa tuổi của mình bằng cách làm những việc mà các thanh thiếu niên vẫn làm.

Những người mắc chứng rối loạn ấu dâm bị thu hút bởi những đứa trẻ. Ảnh Internet

Khi mô tả giai đoạn này của cuộc đời, Adam tâm sự:

“Tôi cảm thấy bị cô lập. Tôi cố gắng che giấu nó (cảm xúc của mình), phớt lờ nó, giả vờ như nó không có ở đó, giả vờ mình bình thường, tập trung vào việc học và chơi bóng đá.”

Để che giấu con người thật của mình, Adam đã giả vờ thích một cô gái trong lớp. Adam đã chọn một cô gái xinh đẹp, và với bản tính nhút nhát, không ai thắc mắc việc không bao giờ thấy anh hẹn hò cô gái đó hay bất cứ cô gái nào khác.

Tuy nhiên lúc này Adam vẫn chưa nghĩ mình là một người ấu dâm.

“Tôi thực sự nghĩ mình còn quá trẻ cho tình trạng đó. Tôi nghĩ những kẻ ấu dâm là những người lớn tuổi thích trẻ em cơ.”

Điều này cũng có một phần là sự thật vì theo APA (American Psychiatric Association – Hiệp hội tâm thần Hoa Kỳ), chỉ những người từ 16 tuổi trở lên mới có thể được phân loại là ấu dâm. Và khoảng cách tuổi tác giữa đối tượng và đứa trẻ mà họ bị thu hút phải ít nhất là 5 năm trở lên.

Chúng ta đều có suy nghĩ rằng, những người mắc chứng rối loạn ấu dâm thường là những người lớn tuổi. Ảnh Internet

Adam xem mình thuộc nhóm “anti-contact” paedophiles – Ấu dâm chống tiếp xúc, là những người bị hấp dẫn bởi trẻ em nhưng ý thức được việc lạm dụng chúng là sai trái. Trên thực tế, các bác sỹ tội phạm học và tâm thần tin rằng không phải tất cả những kẻ lạm dụng trẻ em đều là kẻ ấu dâm. Nhiều người bị thúc đẩy bởi mong muốn được kiểm soát người khác dẫn đến những hành vi lệch lạc với trẻ em.

Những người như Adam đã thành lập những hội nhóm trực tuyến để thảo luận về vấn đề của họ. Đa số những người này (kể cả Adam) không thích từ “ấu dâm” vì cách mà các phương tiện truyền thông sử dụng nó thay thế cho “lạm dụng” hay “hiếp dâm trẻ em”. Thay vào đó anh ta tự gọi mình là 1 MAP – minor attacted person – người bị thu hút bởi những thứ nhỏ nhắn.

Mặc dù Adam là người có vẻ ngoài khá dễ thương, thông minh và lịch sự nhưng khi nói chuyện với phóng viên, anh bộc lộ rõ sự không tự tin và thoải mái. Anh ta không hẳn là tin tưởng phóng viên nên trò chuyện, mà đã lấy can đảm để nói chuyện với một người lạ.

Mục đích của cuộc trò chuyện là Adam muốn lên tiếng để bảo vệ trẻ em. Anh giải thích rằng mình thực sự thấy rất tệ hại khi thấy những câu chuyện về lạm dụng trẻ em trên tin tức.

“Tôi làm việc này để người ta có thể dừng việc đó lại.”

Adam rất cương quyết với quan điểm của mình. Anh ta nói rằng mình chưa bao giờ quấy rối trẻ em kể cả trên mạng hay ngoài đời thực. Anh ta thậm chí không thể đợi mà cắt ngang câu hỏi của phóng viên bằng lời nói quả quyết:

“Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ làm như vậy.”

Chính những người mắc chứng rối loạn này có nhận thức và kiểm soát, họ cũng lên tiếng mạnh mẽ bảo vệ trẻ em. Ảnh Internet

Adam nói ra câu này không một chút do dự, bồn chồn hay bối rối. Anh ta còn nói sẽ tự sát trước khi làm hại một đứa trẻ.

Tuy nhiên khi được hỏi về bản chất chính xác sự hấp dẫn mà mình cảm thấy, Adam bắt đầu không thoải mái. Anh ta trở nên lắp bắp, vặn vẹo không thốt ra lời để tiếp tục cuộc trò chuyện. Anh ta thừa nhận mình đã phải lòng những chàng trai trẻ nhưng cố gắng làm việc chăm chỉ để đánh lạc hướng bản thân.

Sau đó Adam giải thích rằng:

“Độ tuổi khiến tôi bị thu hút là 1-15, nhưng đối với độ tuổi nhỏ hơn thì sự thu hút về mặt cảm xúc mạnh mẽ hơn nhiều so với mặt thể lý.”

Tiếp theo, thật khó để nghe Adam nói về sự hấp dẫn của trẻ nhỏ đối với mình:

“Tôi không thực sự nghĩ về trẻ ở độ tuổi mới tập đi theo xu hướng tình dục, thay vào đó, tôi muốn âu yếm và làm chúng thấy vui vẻ. Đó là cảm xúc chính tôi có với trẻ nhỏ.”

Thật khó chịu khi nghe một người đàn ông nói theo cách đó về trẻ nhỏ. Adam tiếp tục nói rõ hơn:

“Nếu bạn là cha mẹ của một đứa trẻ ở độ tuổi mới biết đi, bạn sẽ âu yếm, hôn chúng, cho ăn và đảm bảo chúng được vui vẻ và an toàn. Tôi cũng có cảm giác tương tự như vậy nhưng với tất cả trẻ em, hoặc là trẻ trai.”

“Nhưng hầu hết mọi người đều muốn trẻ em được an toàn và hạnh phúc?”. Sau một chút do dự, Adam trả lời rằng rõ ràng có một chút hấp dẫn nhưng nó bị nhấn chìm bởi phản ứng về cảm xúc của anh ta.

Tất cả chúng ta đều muốn trẻ em đều được an toàn và hạnh phúc. Ảnh Internet.

Có những tranh luận về các con số, nhưng người ta ước tính rằng có khoảng 1-5% đàn ông bị hấp dẫn tình dục bởi trẻ em dưới một số hình thức khác nhau.

Cũng có tồn tại một số lượng nhỏ những tội phạm tình dục nữ nhưng không biết bao nhiêu người trong số họ thực sự bị rối loạn ấu dâm thực sự. Mặc dù rõ ràng có những phụ nữ quấy rối trẻ em và phần lớn họ thường hợp tác với tội phạm nam.

Một số trường hợp bị rối loạn ấu dâm bị thu hút chỉ bởi trẻ em, một số khác cũng bị thu hút bởi người lớn và có mối quan hệ “bình thường” với bạn bè của họ.

Đối với Adam, anh ta ước mình bị hấp dẫn bởi người lớn nhưng thực tế không phải như vậy. Vậy điều gì đã dẫn tới tình trạng này?

Từ lâu người ta đã nghĩ rằng những kẻ ấu dâm thường bị lạm dụng hoặc trải qua một cú sốc, một sự kiện đau thương trong thời thơ ấu.

Nhưng nhà tâm lý học lâm sàng người Canada James Cantor lập luận rằng, tình trạng này xảy ra liên quan đến các sợi dây liên kết trong não bộ. Khi nhìn vào bản chụp MRI của những người bị rối loạn ấu dâm, ông thấy rằng chúng có ít chất trắng (một loại chất liên kết các phần của não với nhau) hơn.

Cantor nghĩ rằng, chìa khóa của vấn đề là cách bộ não được hình thành trong giai đoạn đầu của thai kỳ. Và “Ước mơ là ngăn chặn ấu dâm thậm chí trước khi nó được sinh ra.”

Chìa khóa của vấn đề rối loạn ấu dâm, theo các nhà nghiên cứu, nó được hình thành từ rất sớm, chứ không chỉ đơn giản là người bệnh trải qua các cú sốc hay bị lạm dụng từ thời thơ ấu. Ảnh Internet

Trở lại với trường hợp của Adam, mặc dù đã cố gắng tránh tiếp xúc với trẻ em nhưng có một khoảng thời gian anh đã bị dao động.

Khi 18 tuổi, Adam tình cờ gặp trên mạng những người ấu dâm “pro-contact” – tiếp xúc thân mật và được tiêm nhiễm rằng quan hệ tình dục với trẻ em không có vấn đề gì và điều đó không gây hại cho đứa trẻ. Và Adam đã muốn tin lời họ.

Adam kể về khoảng thời gian này một cách không thoải mái. Anh ngồi trầm tư, các ngón tay xoa vào nhau một cách lo lắng.

Khi được hỏi liệu mình có thể lạm dụng một đứa trẻ. Adam thừa nhận rằng:

“Tôi từng nghĩ một lúc nào đó trong đời, tôi có thể làm việc đó. Nhưng tôi nhận ra việc đó sẽ làm tổn thương một đứa trẻ và tôi thực sự không muốn trở thành một phần của nó.”

Vậy anh ta có xem một cách bất hợp pháp hình ảnh của trẻ em trên mạng không? Adam nói rằng anh ta không xem, một phần vì không đủ am hiểu về công nghệ để tránh bị bắt (một lời giải thích khá kì lạ).

Sau đó Adam đã giải thích nhiều hơn (bằng tin nhắn) rằng anh ta cũng muốn xem những hình ảnh của trẻ em trên mạng vì tò mò. Tôi biết làm như vậy là sai nhưng tôi muốn bản thân tin rằng nó ổn vì thực sự tôi không muốn buồn và cô đơn đến hết đời. Dù ngoài mặt tôi cố thuyết phục mình rằng nó ổn, tuy nhiên trong sâu thẳm, tôi biết điều đó là sai trái nên tôi luôn cố gắng không xem hoặc theo dõi những hình ảnh đó.

Những người ấu dâm chống tiếp xúc khác nói với Adam rằng họ cũng trải qua những giai đoạn tương tự, khi họ nghĩ rằng mình sẽ kết thúc cuộc đời với hành vi phạm tội. Có người còn tự mô tả mình là “quả bom hẹn giờ”.

Nhiều người mắc chứng rối loạn ấu dâm cho rằng họ như “quả bom hẹn giờ”. Ảnh Internet

Tuy trải qua những khoảng thời gian rất khó khăn, nhưng Adam chưa bao giờ tự trách mình.

“Tôi đã không chọn nó. Chỉ là tôi gặp xui xẻo trong cuộc sống. Tôi chưa bao giờ đối xử tệ hại với ai, vậy tại sao điều kinh khủng này lại xảy ra với tôi?”

Adam nói rằng mình đã tự tử trong thời gian đó, nhưng hiện tại thì điều đó không còn ám ảnh anh nữa.

Anh đã tách khỏi những kẻ ấu dâm tiếp xúc thân mật sau khi thực hiện nhiều nghiên cứu, và cho biết rằng không thể thấy bất kì sự vui thú nào khi nhìn vào những hình ảnh bất hợp pháp về trẻ em. Adam quyết không bao giờ lạm dụng một đứa trẻ.

3. Câu chuyện của Jake

  • Tên nhân vật đã được thay đổi vì lý do nhạy cảm. Dưới đây là câu chuyện mà nhân vật đã chia sẻ với phóng viên.

Jake cũng là một người bị rối loạn ấu dâm và thuộc nhóm “chống tiếp xúc” giống như Adam, và câu chuyện của anh cũng tương tự như vậy.

Cũng như một số bệnh tâm lý khác đang tồn tại, chứng rối loạn ấu dâm cũng thế. Ảnh Internet

Ở tuổi dậy thì, Jake cũng nhận ra rằng mình bị hấp dẫn bởi những bé gái ở độ tuổi 5-11. Anh ta cũng bị thu hút bởi những phụ nữ cùng tuổi nhưng không mạnh mẽ bằng các bé gái. Tuy nhiên, điều đó vẫn mang lại hy vọng cho tương lai của anh ta hơn Adam.

Cũng giống như Adam, Jake không quá nổi bật trong đám đông. Nhưng anh cũng đủ đẹp trai để mọi người phải thắc mắc tại sao anh luôn độc thân. Jake cũng là người khá e dè.

Khi trò chuyện với phóng viên, Jake khá trầm tư, hai tay ôm lấy cơ thể và dường như luôn ở tư thế phòng vệ, giống như anh ta đã tự rèn luyện cho mình trở nên như vậy.

Jake nói phần khó nhất của việc là một người ấu dâm đó là biết rằng mình là “một trong những kẻ mà những người khác ghét”.

Tuy nhiên Jake cũng thể hiện rõ sự kiên quyết không lạm dụng trẻ em của mình.

“Tôi vẫn là người có đạo đức. Tôi vẫn biết điều gì tốt và điều gì xấu. Tôi sẽ không làm tổn thương ai đó chỉ để làm mình cảm thấy dễ chịu hơn.”

Jake cũng trải qua những giai đoạn mà tự thân không thể ngừng suy nghĩ về việc tìm cách “biện minh cho những điều không chính đáng”. Vì vậy, mặc dù anh ta nói rằng mình kiên quyết chống lại những khuynh hướng tình dục của bản thân, nhưng việc có “mối quan hệ lãng mạn” (hẹn hò và những thứ khác – một cách không rõ ràng) với các bé gái 11 tuổi là chấp nhận được.

Cũng có những giai đoạn, người mắc chứng rối loạn ấu dâm thường biện minh cho bản thân. Ảnh Internet

Nhưng Jake khẳng định rằng mình đã không bao giờ thực hiện theo những ý nghĩ đó.

Có giai đoạn Jake cũng nghĩ tới việc hỏi ý kiến bác sỹ đa khoa để được giúp đỡ, nhưng cuối cùng anh đã quyết định không làm như vậy. Vì mặc dù có chính sách bảo mật cho bệnh nhân, nhưng các bác sỹ hay chuyên viên y tế vẫn có nhiệm vụ phải báo cáo cho chính phủ, nếu họ nghĩ rằng một đứa trẻ có nguy cơ bị làm hại.

“Tôi nhận ra rằng nó nguy hiểm như thế nào. Bạn không thể biết được liệu họ có thấy bạn là mối nguy hiểm và muốn báo cáo bạn hay không.”

Jake cho rằng mình kiểm soát được bản thân đủ để không gây ra mối đe dọa cho bất kì đứa trẻ nào, nhưng anh ta biết bác sỹ sẽ không tin anh ta. Jake cũng gợi ý rằng nếu anh được giúp đỡ chuyên nghiệp, nó sẽ tạo ra khác biệt lớn.

“Tôi sẽ không làm như những gì tôi đã làm để tự lừa dối bản thân khi nghĩ về những việc đó”

Đây là điều mà nhiều chuyên gia đồng ý. Theo các chuyên gia, có thể không có phương thuốc thần kỳ dành cho chứng rối loạn ấu dâm, tuy nhiên việc điều trị sẽ giúp ích ít nhất là giảm khả năng trẻ em bị lạm dụng bởi những người này.

Jake hay Adam đều khá tin tưởng những hội nhóm trên mạng và nói rằng những người này sẽ cảnh tỉnh và giúp họ đi đúng đường, khi họ có những suy nghĩ sai trái, lệch lạc.

Nhiều hội nhóm trên mạng được người mắc chứng rối loạn ấu dâm tin tưởng hơn bác sỹ. Ảnh Internet

Cả hai luôn khẳng định một cách cương quyết rằng mình sẽ không bao giờ làm tổn thương trẻ em. Họ cũng dần dà cởi mở hơn để đề cập đến vấn đề của mình, với những người bạn và đã nhận được sự thông cảm và giúp đỡ.

Tuy nhiên, việc chia sẻ với người thân lại khác. Khi Adam nói với mẹ mình về điều này, bà đã rất ngạc nhiên và có vẻ như không tin đó là sự thật vì Adam còn quá trẻ. Phản ứng và thái độ của mẹ đã khiến Adam cảm thấy mình là một đứa con trai tồi và trở nên chán ghét bản thân mình.

Mặc dù chưa biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng Adam luôn khẳng định rằng mình không bao giờ làm hại trẻ nhỏ hay bất kì ai. Anh không bao giờ nghĩ rằng mình có tâm địa làm hại người khác.

Những người mắc chứng rối loạn ấu dâm khi chia sẻ với người khác về điều này, không phải ai cũng tìm được sự thông cảm và giúp đỡ. Ảnh Internet

Hai câu chuyện về rối loạn ấu dâm ở trên chỉ là số ít trong số những người bị mắc chứng rối loạn này. Nó cho chúng ta một góc nhìn khác về những con người kém may mắn, khi bị quy định mang chứng bệnh nhạy cảm mà cả xã hội đều căm ghét. Tuy chúng ta chưa khẳng định được những người như Adam hay Jake có cương quyết giữ vững được lập trường của mình không, hay sẽ bị dao động vào một thời điểm nào đó. Nhưng, chúng ta vẫn có thể đưa cánh tay giúp đỡ và cái nhìn cảm thông hơn, đối với những con người thực sự bị mắc kẹt trong tình trạng khó khăn này. Như vậy, chúng ta không những hạn chế được nguy cơ (có thể không xảy ra) đối với trẻ em, mà còn cứu được những mảnh đời không may mắn đó.

Cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báu để đọc bài viết này. Hy vọng thông tin trên sẽ giúp ích cho bạn trong việc tham khảo và tìm hiểu vấn đề này. Chân thành cảm ơn!

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận